Bị hỏi bất chợt, Tiêu Chiến sửng sốt.
Y cụp mắt xuống, gặp phải ánh mắt của Vương Nhất Bác, lại nhẹ nhàng chớp chớp.
Vương Nhất Bác trước giờ vẫn vậy.
Mỗi lần có chuyện cần hỏi Tiêu Chiến, hắn chưa bao giờ đề cập đến nội dung hay lý do muốn hỏi, giống như lần đó ép hỏi về mối quan hệ giữa Tiêu Chiến và Cao Viễn, câu hỏi cũng chỉ là: "Có chuyện gì giấu ta không?"
Cách hỏi như vậy khiến cho người được hỏi không thể đoán biết được hắn rốt cuộc muốn ám chỉ chuyện gì, cũng không biết hắn đã biết được bao nhiêu, là thật sự đã biết hay chỉ đang cố ý gài bẫy mà thôi. Bằng cách này, người được hỏi không có cách nào để đối phó cho có lệ, cũng không biết nên đối phó như thế nào mới đúng.
Tiêu Chiến thật sự rất sợ cách hỏi như vậy. Điều này là phản ứng tự nhiên của cơ thể bởi vì trong trí nhớ, trước đây mỗi lần Vương Nhất Bác hỏi như vậy, kết quả cuối cùng đều khiến y không thoải mái cho lắm.
Bây giờ mặc dù không còn như lúc trước... Nhưng y vẫn sẽ theo bản năng mà lo sợ.
Do dự một chút, y cũng lên tiếng: "Có chuyện gì sao, điện hạ?"
Vòng tay quanh eo y chầm chậm siết chặt, Vương Nhất Bác vẫn rất kiên nhẫn hỏi lại: "Có chuyện gì muốn chủ động nói với ta không?"
Hắn đã không còn hung dữ như trước kia, ngữ khí rất bình tĩnh không mang chút cảm xúc nào, khiến cho câu hỏi không giống như đang hỏi mà chỉ như đang dỗ dành mà thôi.
Nhưng vẫn làm người ta lo lắng không yên.
Có lẽ cảm nhận được bầu không khí khác thường, Đan Đan cũng đi tới quẩn quanh bên chân hai người bọn họ.
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút.
"Bệ hạ từng tìm ta..."
"Ừm."
Điều này trong cung kỳ thật mọi người đều biết. Không lâu sau khi Lâu Lan Vương rời đi, Việt đế đã truyền y đến Ngự thư phòng yết kiến một lần. Kể từ lúc đó trong cung đã lan truyền tin tức, nói Việt đế cuối cùng cũng đã chịu sủng ái vị Tiêu phi nương nương kia. Vương Nhất Bác làm Thái tử, đương nhiên là đã nghe nói qua, chẳng qua hắn chưa từng mở miệng hỏi chuyện gì nên Tiêu Chiến cũng không để trong lòng.
Y đương nhiên không biết, sau khi tin đồn lan truyền, Vương Nhất Bác ngoài mặt mặc dù không nhắc gì đến nhưng đã sắp đặt thêm nhiều nhân thủ ở trong cung bí mật theo dõi mức độ phát triển của chuyện này.
Cũng không phải hắn không muốn đích thân hỏi Tiêu Chiến... chỉ là nhớ tới lần trước khi hỏi về quan hệ giữa y và Cao Viễn, làm cho y phải chịu tủi thân như vậy nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra được kết quả gì, thậm chí còn khiến bản thân hắn buồn bực không vui.
Bởi vì tính cách của mình, Vương Nhất Bác luôn rất khó khống chế cảm xúc mỗi khi đối mặt với những vấn đề như vậy. Bản thân hắn cũng ý thức được điểm này, vì thể quyết định tạm thời cứ im lặng chờ xem.
Im lặng một lần, mà im đến tận hôm nay.
Cho đến khi nhìn thấy chiếc vòng bạc kia trên tay Nghi phi, hắn vẫn còn có thể chịu được.
Nhìn thấy chiếc vòng tay đã là chuyện của buổi sáng, nhưng hắn vẫn có thể nhẫn nhịn không làm ra chuyện gì khác thường, vẫn xử lý hết các việc cần làm trong ngày, sau đó mới trở về tìm Tiêu Chiến.
Nhưng khoảng thời gian này hắn không muốn nổi giận. Hắn không muốn nổi giận với Tiêu Chiến.
Đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve cổ tay mảnh khảnh của Tiêu Chiến, hắn vẫn đang chờ.
Một tiếng "Ừ" không chút gợn sóng, ngụ ý để cho y tiếp tục nói chuyện. Tiêu Chiến biết hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Nội tâm mơ hồ có vài suy đoán nhỏ.
Hẳn là Vương Nhất Bác từ chỗ của Việt Đế đã nhìn thấy thứ gì đó hoặc là đã nghe được chuyện gì, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không vô cớ hỏi đến.
"Nói một vài chuyện... Nhưng không quan trọng."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm y.
"Chuyện gì?"
"Chủ yếu là chuyện về Lâu Lan và một số chuyện trong quá khứ."
"Vậy sao."
Vẫn là bộ dáng không hề dao động. Vì thế Tiêu Chiến dừng lại trong chốc lát, mềm giọng hỏi:
"Ngươi nhìn thấy vòng tay của ta sao?"
Chỉ có thể là chuyện này. Chiếc vòng tay đưa ra hai ngày trước là sơ hở duy nhất của y.
Việt Đế không biết quan hệ giữa Vương Nhất Bác và y, cũng không biết vòng tay này đến cùng có ý nghĩa như thế nào. Hắn chỉ quan tâm đến thứ được giấu bên trong nó mà không hề quan tâm đến bản thân chiếc vòng. Nếu là vậy, Vương Nhất Bác mỗi ngày ra vào Ngự thư phòng, rất có thể sẽ nhìn thấy. Tiêu Chiến đã sớm dự tính đến việc này, cho nên hôm nay bị hỏi như vậy y cũng chỉ do dự một lát, rất nhanh liền nghĩ ra.
Nghe vậy, Vương Nhất Bác khẽ nhướng mày, không trả lời.
Tiêu Chiến nghiêng đầu.
"Hai ngày trước tình cờ gặp bệ hạ ở hoa viên, bệ hạ nhìn thấy khen đẹp nên ta cho hắn một cái."
Sau một thời gian dài ở chung, y cũng đã tương đối hiểu được tính tình của Vương Nhất Bác, chỉ cần tìm đúng trọng điểm là sẽ biết nên dỗ dành hắn thế nào.
Thấy Vương Nhất Bác vẫn không nói gì, y dừng một chút, đưa tay sờ mặt đối phương.
"Ngươi không vui sao, điện hạ?"
Vương Nhất Bác "chậc" một tiếng, quay đầu lại, "Đừng sờ loạn."
"Nguơi không vui cái gì chứ." Tiêu Chiến nói, "Bởi vì ta tặng vòng tay cho bệ hạ sao?"
"Vì sao phải cho?"
"Thì hắn khen đẹp."
"Khen đẹp ngươi liền cho?"
Vương Nhất Bác liếc nhìn dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm vừa rồi, nhíu mày nói: "Là ngươi chủ động cho hay phụ hoàng chủ động hỏi xin?"
Giọng điệu có vẻ bất mãn.
Nhưng Tiêu Chiến ngầm hiểu, chuyện khiến hắn không vui này xem như đã qua ải.
Khi Vương Nhất Bác thật sự tức giận thì sẽ không có bất cứ biểu hiện gì. Thậm chí, càng tức giận hắn sẽ càng im lặng - bình tĩnh, nguy hiểm mà khó lường. Giống như mây đen vần vũ tích tụ trên bầu trời, tích đến cực hạn thì sẽ trút xuống cuồng phong bão táp.
Mà hiển nhiên, lúc này Tiêu Chiến bắt trúng tâm điểm của hắn. Khi y chủ động thẳng thắn về chuyện chiếc vòng, Vương Nhất Bác cũng không còn giận nữa.
"Cho một cái cũng không sao." Tiêu Chiến nói, "Ta còn rất nhiều."
"Ta đang nói chuyện ngươi có nhiều hay không sao?" Vương Nhất Bác tức giận cao giọng.
"......"
Tiêu Chiến không trả lời, cứ thế nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cười khẽ.
Không phải là kiểu cười không mang sắc thái tình cảm thông thường mà là có chút vui vẻ tự đắc, ý cười chạm tới đáy mắt, giống như là đóa hoa dưới băng tuyết.
"Ngươi đang ăn giấm sao, điện hạ?"
Y nói như vậy nhưng giọng điệu lại giống như là đang đùa giỡn, sẽ không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
"Thật sự tức giận cơ đấy! Sao ngươi lại tức giận như vậy hả?"
"......"
Vương Nhất Bác: "Ngươi muốn chết sao?"
"Ừm", Tiêu Chiến tiến tới hôn hắn một cái.
"Tiêu Chiến..."
"Lần sau đừng hỏi ta như vậy nữa được không?" Y mềm mại mở miệng, "Mỗi lần ngươi như vậy ta rất sợ hãi."
Ánh mắt Vương Nhất Bác quét qua gương mặt y. Chỉ nhìn y, nhưng không nói được hay không được.
Hai người nhìn nhau một lát. Vương Nhất Bác thu chân lại, đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
Tiêu Chiến vốn đang ngồi trên đùi hắn, hắn lại đột nhiên đứng dậy làm cho y giật mình hô lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ người kia.
Cánh tay Vương Nhất Bác đang vòng quanh eo y cũng không buông ra, cứ như vậy ôm lấy y, xoay người đè y xuống chiếc bàn bên cạnh.
Lần này ngã xuống hơi mạnh, đầu Tiêu Chiến đập một cái trên mặt bàn, tuy là không quá nặng nhưng cây trâm cài trên búi tóc rơi ra khiến cho suối tóc trải dài tán loạn ra xung quanh, sáng bóng.
"Điện hạ, ưm..."
Một nụ hôn mãnh liệt rơi xuống.
Hòa cùng ngọn lửa bị đè nén cả ngày. Tiêu Chiến bị hôn đến thở không nổi, nước mắt rất nhanh đã tràn mi.
Hai cánh tay y còn đang quấn lấy cổ Vương Nhất Bác chưa buông, dần dần, môi lưỡi triền miên càng lúc càng kịch liệt, hai bàn tay kia trượt xuống, biến thành tư thế đặt trên vai đối phương, như muốn đẩy hắn ra. Nhưng vừa đẩy hai cái,đã bị người phía trên người túm lấy, hai cổ tay bị nâng lên đỉnh đầu, dễ dàng đè xuống.
Cổ áo vốn lỏng lẻo bị kéo phắt ra, tiếp theo, nụ hôn kia tách ra rồi lại một đường đi xuống, liếm láp cổ y, lại hôn đến đầu vai mịn màng.
Không cần phải ám chỉ nữa.
Tiêu Chiến mở mắt ra, con ngươi mờ mịt không thể ngưng tụ, chỉ nhìn chằm chằm nơi nào đó ngẩn người.
Chợt cảm thấy bắp chân truyền tới cảm giác nóng ẩm, y giật mình co người lại, nhận ra có thứ gì đó đang liếm chân mình.
Là Đan Đan.
Đan Đan còn đang ở bên dưới. Y co chân đặt lên mép bàn, như là đột nhiên tỉnh táo lại, thở hổn hển nói: "Phòng... Điện hạ, trở về phòng đi..."
Vương Nhất Bác đang vùi đầu trước ngực y gặm cắn, từng đợt khoái cảm tê dại làm cho thân thể Tiêu Chiến khẽ run lên, hai chân đặt trên eo Vương Nhất Bác, vô thức kẹp chặt.
Tiếng thở dốc hoà lẫn vào nhau, căn phòng dần nóng lên.
"Làm sao, thẹn thùng?" Vương Nhất Bác ngậm lấy một bên đầu nhũ của y, chậm rãi hỏi.
Tiêu Chiến lắc đầu.
"Không muốn ở đây..."
"Ta muốn."
Dứt lời, Vương Nhất Bác nâng tay nhấc một chân của y đỡ lên, bàn tay còn lại không chút trở ngại luồn vào dưới xiêm y, nhào nắn cặp mông tròn trịa căng đầy.
Nơi mềm mại trơn nhẵn kia nằm gọn trong lòng bàn tay khiến người ta chỉ muốn chơi đùa không buông, cổ họng Tiêu Chiến tràn ra vài tiếng rên rỉ mơ hồ. Thân thể y không chịu được đùa giỡn như vậy, chờ Vương Nhất Bác xoa nắn đủ rồi mới đưa ngón tay vào giữa khe mông y, lúc này mới phát hiện nơi đó nước đã chảy đầm đìa, ướt đẫm một mảng.
Hô hấp chợt nặng thêm vài phần, hắn cắn lên cổ Tiêu Chiến, chà xát nói: "Bộ dạng như vậy, không muốn chỗ nào?"
Tiêu Chiến chỉ có thể thở dốc, cắn môi quay mặt đi.
Sắc trời đã gần tối, bọn họ còn chưa kịp thắp đèn, xung quanh tối đen. Ngoại thất rất lớn, rất trống trải, y nghiêng mặt đi, tầm mắt hư ảo hình như cái gì cũng nhìn không rõ.
Chỉ là trong chốc lát, mặt y rất nhanh lại bị xoay trở về, tiếp tục bị cuồng nhiệt hôn tới, lúc này khe mông cũng đã mở ra, hoa huy*t trống rỗng từng chút từng chút bị đồ vật nóng rực lấp đầy.
Miệng cũng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm a" mơ hồ.
Trong chuyện tình ái, cho tới bây giờ, y chưa từng được chủ động lựa chọn.
Động tác đâm rút điên cuồng của người trên thân khiến nơi giao hợp phát ra tiếng nước nhóp nhép, đôi chân thon dài của Tiêu Chiến đặt ở trên khuỷu tay người phía trên, không ngừng lắc qua lắc lại, dưới ánh sáng lờ mờ, trông cực kỳ dâm đãng.
Bất kể ngày thường có như thế nào, chỉ cần giao hoan, bọn họ lại biến thành Thái tử và nương nương, chỉ có quan hệ xâm chiếm và bị xâm chiếm.
Tiêu Chiến chạm vào xiêm y trên vai, đứt quãng nói: "Nhẹ một chút...Ưm... Điện hạ, nhẹ hơn một chút..."
Lời cầu xin nhẹ nhàng lại đổi lấy sự trêu chọc càng mạnh mẽ hơn. Vương Nhất Bác ưỡn thắt lưng, hơi thở nặng nề, mang theo một loại hấp dẫn nam nhân mãnh liệt nhất.
"Đừng câu dẫn ta."
"Ta không có..." Tiêu Chiến nức nở, "Sâu quá, a..."
Thật sự là chịu không nổi, Vương Nhất Bác thâm nhập quá mạnh, không cho y thả lỏng chút nào. Trong chuyện hoan ái hắn vẫn luôn như thế, chẳng qua hôm nay Tiêu Chiến không muốn cắn răng chịu đựng như trước nữa mà yêu cầu hắn nhẹ nhàng hơn một chút.
Quy đầu đột nhiên đụng một điểm nào đó trên vách tràng, Tiêu Chiến nức nở một tiếng, thân thể mềm nhũn, ngón chân duỗi thẳng sau đó lại yếu ớt thả lỏng ra. Hành lang non mềm siết thật chặt, Vương Nhất Bác "hít" một tiếng, vươn tay nắm lấy hai cánh hông của y, dùng sức tách ra, nước từ bên kẽ mông chảy tràn ra ngoài.
Tiêu Chiến đang nằm dưới thân hắn, suối tóc đen tản ra khắp bàn, sắc mặt ửng hồng.
Chỉ có vào lúc này hắn mới có thể yên tâm, rằng y đã hoàn toàn bị hắn khống chế.
Chỉ có những lúc như thế này.
Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn y một lúc lâu, chờ Tiêu Chiến dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên tỉnh táo hơn, liền ưỡn thẳng eo, tiếp tục đâm vào.
Huyệt thịt phấn nộn bị đâm rút đến đỏ ửng, siết chặt dương v*t đang điên cuồng ra vào, nước từ bên trong không ngừng tuôn ra ướt đẫm.
Tiêu Chiến rên rỉ, hai chân đặt bên hông hắn tiếp tục lắc lư.
Lúc này, một thứ mềm mại chạm vào lòng bàn chân phải của y, nhẹ nhàng cào lên.
Đan Đan nửa đứng lên, tò mò nhìn chằm chằm phía trên. Đôi bắp chân vươn ra từ trên mặt bàn, đang lơ lửng trước mắt nó, giống như khiêu khích lắc qua lắc lại, thiên tính đúng lúc trỗi dậy, nó nhịn không được duỗi móng vuốt gãi gãi. May mà trước đó Vương Nhất Bác lo lắng nó cào Tiêu Chiến, vẫn thường xuyên sai người cắt móng chân cho nó. Móng vuốt cào lên tuy không đau nhưng lại rất ngứa, Tiêu Chiến muốn rút chân nhưng hoàn toàn không còn chút khí lực nào, cả người tê liệt.
So với ngứa thì cảm giác xấu hổ còn khiến y khó chịu hơn rất nhiều.Y biết Đan Đan không hiểu gì cả, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.
"Điện hạ, về phòng đi", y thở hổn hển, một lần nữa mở miệng cầu xin. Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn dưới gầm bàn một cái.
Bỗng nhiên cả người được nâng lên khỏi mặt bàn, Vương Nhất Bác ôm y dậy, dương v*t vẫn cắm sâu trong hậu huyệt, bởi vì tư thế thay đổi, lập tức vào sâu tận cùng, kịch liệt cọ xát.
"Aaa...!" Tiêu Chiến toàn thân co rúm lại, thực sự bị một chiêu này làm cho bắn ra.
Tinh dịch bắn đầy lên người Vương Nhất Bác. Hôm nay sau khi trở về hắn cũng không thay y phục, không như thường ngày sẽ thay thường phục rồi mới vào tẩm cung, trên người hắn vẫn mặc y phục lên triều lúc ban ngày, lại dính đầy tinh dịch của y, trông thật phóng túng.
Tiêu Chiến tựa vào vai hắn thở dốc, chìm trong hậu vị cao triều, không còn chút khí lực nào.
Nhưng bây giờ trời chỉ mới vào đêm.
Vầng trăng khuyết treo trên cành, dưới trời đêm sương mù lạnh lẽo, ánh trăng cũng tỏa sắc trắng lạnh lùng.
Trong phòng lại tràn đầy xuân sắc.
Rèm tơ buông xuống, bên trong thấp thoáng hai bóng người đang giao triền. Tiếng rên rỉ mơ hồ, đứt quãng.
Tiêu Chiến cả người trần trụi, xiêm y lột ra lót dưới thân, đôi mắt ngập nước mông lung mở to, bị làm đến eo lưng mềm nhũn không thể chống đỡ nổi thân mình, liền vô lực nằm sấp, cặp mông tròn trắng tuyết vểnh lên, bị người phía sau nắm ở trong tay tiếp tục làm.
Mấy lần y chịu không nổi muốn bò về phía trước, lại bị Vương Nhất Bác bắt về, xương hông đập vào cánh mông, tạo nên một làn sóng thịt và chuỗi âm thanh bạch bạch khiến người ta phải đỏ mặt. Tiêu Chiến ngửa cổ, không thể kêu ra tiếng, chỉ nhìn đỉnh trướng thất thần.
Đã lâu, đã lâu không làm đến mức như vậy.
Điên loan đảo phượng, nhễ nhại đầm đìa, triền miên đến chết.
Từ khi quan hệ hai người chuyển biến, Vương Nhất Bác rất ít khi chạm vào y. Trước kia hắn như ác hổ săn mồi, lại đột nhiên thay đổi tính tình, trở nên tiết chế hơn rất nhiều.
Sau đó cũng làm vài lần, nhưng đều luôn khắc chế, chỉ một hai lần liền thôi, không đủ khoái cảm, lại dường như đang đắn đo hay cân nhắc chuyện gì đó.
Nếu không phải sau khi xuống giường, hai người ở chung cũng không khác với trước kia, quả thực có thể khiến người ta hoài nghi có phải hắn bắt đầu chán y rồi không.
Dù sao bên cạnh Vương Nhất Bác có vô số mỹ nhân, quả thật không có lý do gì để hắn mãi chỉ ở bên một mình Tiêu Chiến.
Nhưng hôm nay, hắn lại trở nên tàn nhẫn hơn. Cuối cùng lại có vài phần dáng vẻ trước kia khi ở trên giường.
"Tiêu Chiến..."
Hắn khẽ thì thầm gọi tên y, không ngừng hôn lên tấm lưng trơn bóng của người dưới thân.
"Chiến Chiến..."
"Ừm... ưm... a..."
Tiêu Chiến hai mắt phiếm hồng, thần sắc mê ly, bị làm đến hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết luôn miệng rên rỉ.
"... Nương nương. "
Trong lúc thở dốc, Vương Nhất Bác gọi ra xưng hô đã lâu không gọi.
Hàng mi ướt át của Tiêu Chiến run lên.
Nụ hôn nóng bỏng từ từ đi xuống, từng chút từng chút, từ bả vai hôn đến khuôn mặt, thanh âm kia trở nên chân thật bao giờ hết.
Y chưa bao giờ nghe Vương Nhất Bác dùng giọng nói như vậy để gọi mình.
Dịu dàng, tan vỡ, buồn bã.
"Làm nương nương của ta, làm phi tử của ta..." Cuối cùng, dương v*t hung hăng cắm thật mạnh vào hoa huy*t, cả người Tiêu Chiến mềm nhũn, đầu óc mơ hồ, nhưng thanh âm của Vương Nhất Bác vang lên bên tai, rõ ràng vô cùng.
Hắn hỏi, "Có được không?"
————————
Mi Hoa:
Liên tiếp mấy đêm, thức đến rụng sạch cả tóc =_=
Cho nên điện hạ thật ra rất dễ dỗ dành_(:з∠)_Chiến Chiến bảo hắn tin tưởng mình, hắn lúc ấy không trả lời, thật ra là đã đồng ý rồi. Tra hỏi, cũng không nhất định phải có đáp án, chính là muốn xác nhận thái độ và tâm ý của Chiến Chiến, xác nhận điều mà hắn luôn canh cánh: chỉ cần hắn hỏi, Chiến Chiến sẽ nói cho hắn biết.
Chỉ cần Chiến Chiến chủ động thẳng thắn với hắn chuyện chiếc vòng tay này là xong, những chuyện khác không cần quan tâm nữa.
Thực sự thực sự tin tưởng nhau như vậy...